Các nước ở Trung Phi
Có bao nhiêu quốc gia ở Trung Phi
Nằm ở phần giữa của châu Phi, Trung Phi bao gồm 9 quốc gia. Đây là danh sách theo thứ tự bảng chữ cái của tất cả các quốc gia ở Trung Phi: Angola, Cameroon, Cộng hòa Trung Phi, Tchad, Cộng hòa Dân chủ Congo, Guinea Xích đạo, Gabon, Cộng hòa Congo, Sao Tome và Principe. Trong số đó, ba nước thuộc PALOP – Các quốc gia châu Phi nói tiếng Bồ Đào Nha (Angola, Guinea Xích đạo và Sao Tome và Principe).
1. Ăng-gô-la
Angola là một nước cộng hòa ở tây nam châu Phi và giáp Namibia, Zambia, Cộng hòa Dân chủ Congo và Đại Tây Dương ở phía tây. Tiếng Bồ Đào Nha là ngôn ngữ chính thức của Angola và có dân số chỉ hơn 24 triệu người.
|
2. Cameroon
Cameroon, tên chính thức là Cộng hòa Cameroon, là một quốc gia đơn nhất ở miền trung và miền tây châu Phi.
|
3. Tchad
Tchad tên chính thức là Cộng hòa Tchad, là một quốc gia ở Trung Phi. Nó giáp Libya ở phía bắc, Sudan ở phía đông, Cộng hòa Trung Phi ở phía nam, Cameroon và Nigeria ở phía tây nam, và Niger ở phía tây. Phần phía bắc của Tchad nằm ở sa mạc Sahara.
|
4. Gabon
Gabon, tên chính thức là Cộng hòa Gabon, là một nước cộng hòa ở xích đạo ở phía tây Trung Phi. Nước này giáp với Cameroon, Congo-Brazzaville, Guinea Xích Đạo và Đại Tây Dương.
|
5. Guinea Xích đạo
Guinea Xích Đạo là một trong những quốc gia nhỏ nhất ở Châu Phi. Đất nước này nằm một phần trên đất liền Tây Phi và một phần trên năm hòn đảo có người ở. Đất nước này giáp với Cameroon và Gabon cũng như Vịnh Biafra ở Đại Tây Dương.
|
6. Cộng hòa Trung Phi
Cộng hòa Trung Phi là một nước cộng hòa ở Trung Phi nằm ngay phía bắc xích đạo. Nước này giáp Chad, Sudan, Nam Sudan, Congo-Kinshasa, Congo-Brazzaville và Cameroon. Khoảng 4,6 triệu người sống ở Cộng hòa Trung Phi.
|
7. Cộng hòa Congo
Cộng hòa Congo, thường được gọi là Congo-Brazzaville (RC), là một tiểu bang ở Trung Phi.
|
8. Cộng hòa Dân chủ Congo
Cộng hòa Dân chủ Congo (DRC), hay thường được gọi là Congo-Kinshasa, là một tiểu bang ở Trung Phi. Đây là quốc gia lớn thứ hai ở châu Phi về diện tích và biên giới ở phía bắc với Congo-Brazzaville, Cộng hòa Trung Phi, Nam Sudan, Uganda, Rwanda, Burundi, Tanzania, Zambia, Angola và một dải bờ biển nhỏ đến Đại Tây Dương. Cộng hòa Dân chủ Congo có dân số lớn thứ tư ở châu Phi với hơn 77 triệu dân.
|
9. Sao Tome và Principe
|
Các quốc gia ở Trung Phi theo dân số và thủ đô của họ
Như đã lưu ý ở trên, có chín quốc gia độc lập ở Trung Phi. Trong số đó, quốc gia lớn nhất là CHDC Congo và quốc gia nhỏ nhất là Sao Tome và Principe về dân số. Danh sách đầy đủ các quốc gia Trung Phi có thủ đô được trình bày trong bảng bên dưới, được xếp hạng theo tổng dân số mới nhất.
# | Quốc gia | Dân số | Diện tích đất (km²) | Thủ đô |
1 | Cộng hòa Dân chủ Congo | 86.790.567 | 2.267.048 | Kinshasa |
2 | Ăng-gô-la | 30,175,553 | 1.246.700 | Luanda |
3 | Ca-mơ-run | 24.348.251 | 472.710 | Yaounde |
4 | Tchad | 15.692.969 | 1.259.200 | N’Djamena |
5 | Cộng hòa trung phi | 5.496.011 | 622.984 | bangui |
6 | Cộng hòa Congo | 5.380.508 | 341.500 | Brazzaville |
7 | Gabon | 2.172.579 | 257.667 | Libreville |
số 8 | Equatorial Guinea | 1.358.276 | 28.051 | Malabo |
9 | Sao Tome và Principe | 201.784 | 964 | Sao Tome |
Bản đồ các nước Trung Phi
Tóm tắt lịch sử của Trung Phi
Các khu định cư sớm của con người
Thời tiền sử
Trung Phi, giàu tài nguyên thiên nhiên và đa dạng sinh học, có lịch sử lâu đời từ thời tiền sử. Bằng chứng khảo cổ học cho thấy con người đã sinh sống ở khu vực này hàng ngàn năm. Các khu định cư ban đầu của con người chủ yếu bao gồm các cộng đồng săn bắn hái lượm. Đặc biệt, lưu vực sông Congo đóng vai trò quan trọng như một môi trường sống cho con người thời kỳ đầu. Các hiện vật như công cụ bằng đá và đồ gốm được tìm thấy ở các khu vực như Cộng hòa Dân chủ Congo (DRC) và Cộng hòa Trung Phi (CAR) cho thấy sự hiện diện của các nền văn hóa tiền sử tiên tiến.
Phát triển nông nghiệp
Sự phát triển của nông nghiệp vào khoảng năm 3000 trước Công nguyên đã đánh dấu một sự thay đổi đáng kể trong lịch sử Trung Phi. Sự ra đời của nông nghiệp đã dẫn đến việc thành lập các khu định cư lâu dài hơn. Các xã hội nông nghiệp ban đầu trồng các loại cây trồng như kê, lúa miến và các loài động vật được thuần hóa. Cuộc di cư của người Bantu, bắt đầu vào khoảng năm 2000 trước Công nguyên, đã có tác động sâu sắc đến khu vực. Các dân tộc nói tiếng Bantu lan rộng khắp Trung Phi, mang theo các tập quán nông nghiệp, công nghệ luyện sắt và các cấu trúc xã hội mới.
Vương quốc và đế chế cổ đại
Vương quốc Kongo
Một trong những vương quốc cổ đại nổi bật nhất ở Trung Phi là Vương quốc Kongo. Được thành lập vào thế kỷ 14, nó bao gồm các phần của Angola, DRC, Cộng hòa Congo và Gabon ngày nay. Vương quốc Kongo rất tập trung và phức tạp, với chính phủ có tổ chức, mạng lưới thương mại sôi động và di sản văn hóa phong phú. Thủ đô của nó, Mbanza Kongo, là một trung tâm đô thị lớn. Vương quốc tham gia giao thương với các cường quốc châu Âu, đặc biệt là người Bồ Đào Nha, những người đã đến đây vào thế kỷ 15. Sự tiếp xúc này có cả tác động tích cực và tiêu cực, bao gồm cả sự truyền bá của Cơ đốc giáo và tác động tàn khốc của hoạt động buôn bán nô lệ xuyên Đại Tây Dương.
Đế chế Luba và Lunda
Tại các vùng thảo nguyên của DRC ngày nay, đế chế Luba và Lunda nổi lên từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17. Đế chế Luba, do vua Kongolo thành lập, đã phát triển một hệ thống chính trị phức tạp và nền kinh tế dựa trên nông nghiệp, đánh cá và thương mại. Đế chế Lunda, ở phía nam, phát triển từ bang Luba và mở rộng thông qua các liên minh và chinh phục. Cả hai đế chế đều đóng vai trò quan trọng trong mạng lưới thương mại khu vực, trao đổi hàng hóa như ngà voi, đồng và muối.
Khám phá châu Âu và chủ nghĩa thực dân
Liên hệ sớm châu Âu
Cuộc thám hiểm của người châu Âu ở Trung Phi bắt đầu vào cuối thế kỷ 15, với sự tham gia của các nhà thám hiểm Bồ Đào Nha vào khu vực. Tuy nhiên, phải đến thế kỷ 19, sự quan tâm của châu Âu đối với Trung Phi mới tăng cường. Các nhà thám hiểm như David Livingstone và Henry Morton Stanley đã tiến hành các cuộc thám hiểm rộng rãi, lập bản đồ khu vực và ghi lại các dân tộc cũng như cảnh quan ở đó. Lời kể của họ đã thúc đẩy tham vọng thuộc địa hóa của người châu Âu.
Tranh giành châu Phi
Hội nghị Berlin năm 1884-1885 đánh dấu sự phân chia chính thức châu Phi giữa các cường quốc châu Âu, dẫn đến việc Trung Phi trở thành thuộc địa. Khu vực này chủ yếu được phân chia giữa Bỉ, Pháp và Đức. Vua Leopold II của Bỉ đã thiết lập quyền kiểm soát cá nhân đối với Nhà nước Tự do Congo, khai thác tài nguyên và con người một cách hiệu quả một cách tàn bạo. Những hành động tàn bạo xảy ra trong thời kỳ này, bao gồm lao động cưỡng bức và giết người hàng loạt, đã dẫn tới sự lên án quốc tế và cuối cùng là chuyển giao quyền kiểm soát cho chính phủ Bỉ vào năm 1908.
Pháp xâm chiếm các vùng lãnh thổ sau này trở thành Gabon, Congo-Brazzaville và CAR, trong khi Đức kiểm soát các phần của Cameroon và Rwanda ngày nay. Thời kỳ thuộc địa mang lại những thay đổi đáng kể, bao gồm việc áp dụng các hệ thống hành chính mới, phát triển cơ sở hạ tầng và khai thác tài nguyên thiên nhiên. Tuy nhiên, nó cũng dẫn đến sự di dời của người dân bản địa, sự gián đoạn văn hóa và các phong trào phản kháng.
Phong trào độc lập
Thời kỳ hậu Thế chiến II
Hậu quả của Thế chiến thứ hai và làn sóng phi thực dân hóa toàn cầu đã thúc đẩy các phong trào độc lập trên khắp Trung Phi. Các nhà lãnh đạo và phong trào dân tộc chủ nghĩa nổi lên, ủng hộ quyền tự quyết và chấm dứt chế độ thuộc địa. Tại Congo thuộc Bỉ, Patrice Lumumba trở thành một nhân vật nổi bật, đưa đất nước giành độc lập vào năm 1960. Tuy nhiên, quá trình chuyển đổi bị hủy hoại bởi sự bất ổn chính trị, dẫn đến vụ ám sát Lumumba và sự trỗi dậy của Joseph Mobutu, người đã thiết lập một chế độ độc tài kéo dài đến năm 1997..
Lãnh thổ Pháp và Bồ Đào Nha
Các thuộc địa của Pháp ở Trung Phi cũng giành được độc lập vào đầu những năm 1960. Gabon, Cộng hòa Congo và CAR đã trở thành các quốc gia có chủ quyền, mỗi quốc gia đều phải đối mặt với những thách thức sau độc lập, bao gồm bất ổn chính trị, đảo chính và khó khăn kinh tế. Ở lãnh thổ Bồ Đào Nha, cuộc đấu tranh giành độc lập kéo dài hơn và bạo lực hơn. Ví dụ, Angola đã phải chịu đựng một cuộc chiến tranh giành độc lập kéo dài cho đến năm 1975.
Thời kỳ hậu độc lập
Những thách thức chính trị và kinh tế
Thời kỳ hậu độc lập ở Trung Phi được đặc trưng bởi sự kết hợp giữa tiến bộ và những thách thức dai dẳng. Nhiều quốc gia trong khu vực đã phải vật lộn với tình trạng bất ổn chính trị, nội chiến và khó khăn về kinh tế. Ví dụ, DRC đã trải qua nhiều cuộc xung đột, bao gồm cả Chiến tranh Congo lần thứ nhất và thứ hai, có sự tham gia của nhiều quốc gia châu Phi và khiến hàng triệu người thiệt mạng. Tương tự, CAR đã phải đối mặt với tình trạng bất ổn kinh niên với các cuộc đảo chính liên tục và xung đột vũ trang đang diễn ra.
Nỗ lực hướng tới sự ổn định và phát triển
Bất chấp những thách thức này, đã có những nỗ lực để đạt được sự ổn định và thúc đẩy phát triển. Các tổ chức khu vực như Cộng đồng kinh tế các quốc gia Trung Phi (ECCAS) và các hoạt động can thiệp quốc tế đều nhằm mục đích thúc đẩy hòa bình và hợp tác. Các quốc gia như Gabon và Guinea Xích đạo đã sử dụng nguồn tài nguyên dầu mỏ của mình để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, mặc dù vẫn tồn tại những lo ngại về quản trị và phân phối tài sản công bằng.
Các vấn đề đương đại và triển vọng tương lai
Các vấn đề môi trường và xã hội
Trung Phi phải đối mặt với các vấn đề đương đại quan trọng, bao gồm suy thoái môi trường, nghèo đói và khủng hoảng sức khỏe. Lưu vực Congo, một trong những khu rừng nhiệt đới lớn nhất thế giới, đang bị đe dọa do nạn phá rừng và biến đổi khí hậu, ảnh hưởng đến đa dạng sinh học và cộng đồng địa phương. Những nỗ lực bảo vệ môi trường và thúc đẩy phát triển bền vững là rất quan trọng cho tương lai của khu vực.
Con đường phát triển bền vững
Nhìn về phía trước, con đường phát triển bền vững của Trung Phi liên quan đến việc giải quyết những thách thức phức tạp đồng thời tận dụng nguồn tài nguyên to lớn và dân số kiên cường. Tăng cường quản trị, thúc đẩy hợp tác khu vực và đầu tư vào giáo dục, y tế và cơ sở hạ tầng là những bước cần thiết hướng tới một tương lai tươi sáng hơn. Di sản văn hóa phong phú và cảnh quan thiên nhiên đa dạng của khu vực mang đến những cơ hội độc đáo cho du lịch và trao đổi văn hóa, góp phần vào sự phát triển chung của khu vực.